Hành Trình Thương Khó (1): Kế Gian Của Con Người
Các bạn trẻ thân mến,
Các Kinh Sư và Thượng Tế đang ở vị thế của người quyền cao chức trọng, được người dân kính nể, được nhiều người bái phục. Họ đang thụ hưởng cuộc sống trong yên bình và sung túc, với những món ăn ngon sơn hào hải vị và những bộ trang phục gấm vóc lụa là. Chợt đâu, một con người xuất hiện thi triển biết bao quyền năng, chữa lành các bệnh nhân, giảng dạy những đạo lý hay, khiến dân chúng tuôn đến với mình. Ganh ghét trước tài năng của Giêsu và sợ chỗ đứng của mình trong xã hội có thể bị đe dọa bởi sức ảnh hưởng của con người này, họ ngồi lại với nhau toan tính những âm mưu hiểm độc để cố đưa Giêsu vào chỗ chết. Giêsu như cái gai trong mắt họ, cần phải loại trừ ngay ra khỏi cuộc sống.
Hết lần này đến lần khác, họ bày ra mưu này chước nọ để bắt lỗi Giêsu. Họ giả vờ đến nghe Giêsu giảng nhưng là để xem Giêsu có lỗi luật chữa lành trong ngày Sabat không. Họ gài bẫy Chúa về chuyện có được nộp thuế cho Xêda hay không. Họ sử dụng một người phụ nữ bị bắt đang ngoại tình để cài Chúa vào âm mưu của họ. Mục đích là để tìm chỗ hở trong giáo lý của Ngài mà có cớ xử tử Ngài. Họ cố gắng lắng nghe từng lời từng chữ của Giêsu không phải để học hỏi và cải thiện đời sống nhưng là để cố hạ bệ Ngài. Những mặc khải của Giêsu có khi vượt quá sức hiểu của con người, cũng bị họ nại đến để hạ thanh danh Ngài. Họ trách Chúa sao không rửa tay trước khi ăn, sao các môn đệ không ăn chay, lại còn bứt lúa ngày Sabát. Họ chê Chúa là tại sao để người phụ nữ tội lỗi động đến mình, sao lại vào ăn cơm tại nhà người thu thuế, sao lại ngồi đồng bàn với những tên tội lỗi ngập đầu. Những kế gian đó của họ đã bị Giêsu lật tẩy bằng sự khôn ngoan của mình. Không những thế, nhiều lần, Giêsu còn tận dụng những cơ hội ấy để dạy bảo họ nhiều bài học quý giá.
Đến khi sức ảnh hưởng của Giêsu trở nên quá lớn trên dân chúng, sự ganh ghét của họ được biểu lộ ra mặt. Họ không thể đứng khoanh tay nhìn sự nghiệp của mình vỡ tan như bọt biển. Nếu ông Giêsu này thật sự muốn dấy binh nổi loạn, với quyền năng hô phong hoán vũ và sự ủng hộ của dân chúng, chắc chắn chỗ đứng của mình sẽ không còn. Nghĩ thế, họ quyết định thực hiện một âm mưu táo bạo hơn, quyết liệt hơn, cốt để dồn Giêsu vào chỗ chết. Họ đã thành công khi xúi được dân chúng nổi loạn, khi mua chuộc được một trong những tông đồ thân tín của Giêsu chỉ đường. Ngay trong đêm, họ kéo quân đến bắt Chúa, rồi tổ chức những buổi xét xử bất thường và tức khắc tại nhà Thượng Tế. Sau đó, họ đẩy Ngài sang Hêrôđê, một hôn quân bất tài, rồi đòi Philatô cho phép hành xử Người. Họ gán cho Giêsu đủ thứ tội, tất cả đều vu khống. Philatô thừa biết đây chỉ là âm mưu của họ, nhưng trước sức ép quá lớn của dân chúng, ông cũng đành chiều theo. Rốt cuộc, Giêsu đành chấp nhận hy sinh trên thập giá, trở thành nạn nhân của bất công, ganh ghét và bạo quyền.
Cứ mỗi lần ta ganh ghét ai, ta dường như có một động lực rất lớn để hại người ấy. Ta rất hăng hái trong việc nói xấu người khác, hay tìm ra những thủ đoạn để chơi người này xỏ người kia. Có một sức mạnh đen tối nào đấy khiến ta không bao giờ mệt mỏi khi làm hại người khác, đặc biệt là những người gây thiệt thòi cho ta, làm tổn hại đến lợi ích của ta. Ta bất chấp người ấy có tốt không, người ấy có cố tình không. Chỉ cần làm điều không tốt với ta, ta sẵn sàng đáp trả lại không thương tiếc. Cảm giác biết ơn luôn nhạt nhòa trong ta, nhưng thù hằn thì khắc sâu trong tâm trí. Yêu một người là điều cực kỳ khó với ta, nhưng ghét thì vô cùng dễ. Chỉ cần một lỗi nhỏ người ta xúc phạm đến ta, cũng đủ để ta nuôi mối hận suốt đời, trong khi cả trăm điều tốt ta thụ hưởng, ta ít khi nhớ đến. Ta vui thú khi trả được thù. Ta tự nhủ là mình đã thành công. Có người còn quyết tâm đánh đổi tất cả rốt cuộc chỉ để làm cho kẻ thù mình phải trắng tay hay lụn bại. Đầu óc của chúng ta ngày đêm tính toán đến những thủ thuật, nên lúc nào cũng mệt mỏi. Nhưng ta đâu nào biết: xây dựng mới khó, chứ đập bể thì dễ vô cùng!
Cuộc sống mà ta đang sống vẫn chưa đủ những khốn khó cho chúng ta sao? Thay vì cất công bàn tính chuyện hại nhau, sao chúng ta không chung tay xây đắp hòa bình? Sao mỗi người không chịu lùi một chút để tất cả cùng tiến bước trong bình an? Một kiếp con người tựa như bóng câu. Thoáng chốc đã da mồi tóc bạc. Hận thù có làm cho ta sống thêm được ngày nào đâu. Trong khi tình yêu cho ta những tháng ngày yên vui, ta không màng chi đến. Được gì đâu khi chúng ta cứ mãi chạy theo những toan tính hại nhau? Sự nghiệp và công danh ta có được từ đó liệu có bền vững mãi đến thiên thu, và ta có sống mãi để vui hưởng chúng không?
Các bạn trẻ thân mến, chỉ có tha thứ và tình thương với làm cho cuộc sống tươi đẹp hơn. Những khó khăn trong cuộc sống mà ta nếm trải đã quá đủ rồi, xin đừng làm cho đời người thêm phần nặng nề nữa.
Pr. Lê Hoàng Nam, SJ