5 thg 1, 2014

Vạn Lý Xa Xôi

Được đăng bởi: Unknown on 5 thg 1, 2014 | 5.1.14

Vạn Lý Xa Xôi
Các bạn trẻ thân mến,
Từ miền đất xa xôi, các nhà chiêm tinh phát hiện một dấu lạ trên bầu trời. Họ tin chắc rằng một vị vua vừa mới được sinh ra. Thế rồi, bất chấp hành trình xa xôi với bao nhiêu vất vả, họ khăn gói lên đường, quyết tìm cho ra vị vua ấy để bái thờ và dâng tiến lễ hương. Ngôi sao lạ dẫn đường cho lữ khách. Sau những đoạn đường dài nắng mưa, họ đặt chân đến thành Giêrusalem. Ngỡ là đã đến nơi, họ vào thành và hỏi về vị hoàng tử mới sinh. Cả vua và toàn dân sững sờ kinh ngạc vì câu hỏi của các đạo sĩ. Có một vị vua mới sinh ra ư? Có thấy động tĩnh gì đâu? Có thấy tiếng kèn trống hay dấu hiệu nào báo cho mọi người biết sự kiện này đâu? Mà thôi, cũng chẳng có gì quan trọng. Cuộc sống của mình bao nhiêu ngày tháng nay vẫn bình an, vẫn như thế, có hay không một vị vua mời chào đời cũng chẳng ảnh hưởng chi. Nghĩ thế, dân chúng lại tiếp tục an vui với cuộc sống của mình. Còn vua và các nhà tôn giáo thì biết rõ tường tận nơi sinh chốn ở của Đấng Cứu Thế, nhưng phó mặc mọi sự cho các đạo sĩ cất bước đi tìm. Cuộc sống xa hoa chốn hoàng cung hấp dẫn hơn nhiều chuyện phải vất vả tìm Chúa. Họ đang bận rộn với những thú tiêu dao nơi hoàng triều, chẳng có giờ để lên đường tìm chân lý.
Nhận được sự chỉ dẫn của vua Hêrôđê, các đạo sĩ lại tiếp tục hành trình theo ánh sao. Ngày mà họ mong chờ rồi cũng đến, ngôi sao đậu lại nơi một túp lều nhỏ, nơi mà Đấng Cứu Thế được sinh ra. Họ bước vào triều kiến, từng người một đến dâng tặng Chúa lễ vật họ mang theo, với tất cả tâm tình ngưỡng mộ và kính bái, tâm tình của những con người ngoại đạo. Chứng kiến cảnh tượng này, Mẹ Maria lại tiếp tục suy nghĩ. Hai hình ảnh hiện ra: một bên là những thần dân của Chúa, những người được Chúa hứa ban ơn cứu độ với thái độ thờ ơ lạnh nhạt, còn bên kia là những con người xa lạ ở chốn xa, không ngại những phong ba ngăn trở để đến đây tìm gặp Chúa. Cái lạnh mà Chúa phải chịu giữa đêm đông do thời tiết, sao có thể bằng cái lạnh đến từ sự vô tâm mà Chúa phải gánh chịu nơi chính người nhà của mình.
Các bạn trẻ thân mến,
Chúng ta đừng vội lên án những người dân thành Giêrusalem và sự vô tâm của họ, bởi lẽ có khi bóng dáng của chúng ta cũng phảng phất đâu đó. Nhiều lúc ta có màng gì đâu đến chuyện đạo lý, đến công bằng, bác ái, vị tha, trong khi những anh em ngoại giáo chung quanh chúng ta lại thực thi rất tốt những điều ấy. Ta là người công giáo, nhưng trong công việc làm ăn, trong học hành thi cử, ta vẫn cứ gian lận, vẫn lười biếng nhưng muốn được điểm cao. Ta tự nhận mình là người của Chúa, nhưng tầm vươn xa của bàn tay ta đến với người nghèo có bằng những anh chị em lương giáo hay theo các tôn giáo khác hay không? Tin Mừng có kể lại cho chúng ta biết câu chuyện mười người phong hủi được chữa lành, nhưng chỉ có một người quay trở lại để tạ ơn Chúa, chín người kia thì không. Cái trớ trêu là người quay trở lại này lại là người ngoại giáo. Các bạn hãy thử nghiệm lại xem: mình có vô tâm với Chúa quá không? Mình có phụ tình với Đấng đã yêu thương mình nhiều không? Giả như một anh chị em ngoại giáo nào đó cũng thụ hưởng nhiều hồng ân từ Chúa như ta, biết đâu họ đã hoán cảnh và trở thành một vị thánh rồi cũng nên.
Các đạo sĩ dựa vào trí tuệ của mình và các dấu chỉ của tự nhiên để tìm kiếm và nhận ra Thiên Chúa. Các kinh sư thì nhận biết được từ mặc khải của Thánh Kinh. Cả hai đều giúp quy hướng về Chúa, nhưng họ lại sử dụng theo hai cách khác nhau. Một bên biết nhưng lối sống cứ như chẳng biết, biết bằng cái đầu chứ không phải bằng con tim. Còn bên kia, biết đi liền với dấn thân, với lên đường, với tìm kiếm để gặp gỡ. Lối biết thứ hai dẫn người ta đến chỗ biến đổi con người mình, làm cho mình trở nên tốt hơn và cũng cho người khác, cho xã hội được triển nở hơn.
Các bạn trẻ thân mến,
Những tri thức mà bạn đã học được, những kinh nghiệm mà bạn từng trải góp phần làm nên chính bạn, bạn đã sử dụng nó như thế nào? Bạn chỉ dốc công sử dụng nó để tìm cho mình một vị trí vững chắc rồi an phận thủ thường trong đó, hay bạn dùng nó để đóng góp cho Giáo Hội, cho xã hội và cho cuộc đời? Chúa ban cho ta có tri thức là để chúng ta sử dụng chúng như một phương tiện tìm chính Ngài, chứ không phải để ta bày ra những trò thủ đoạn để làm điều xấu cho nhau, để khẳng định mình và chà đạp người khác. Các bạn có muốn lên đường tìm Chúa không, có muốn sưởi ấm Chúa bằng những lễ vật của mình không? Dấu chỉ Chúa dành cho các bạn ở khắp nơi, hãy vận dụng trí tuệ của các bạn cùng với những mặc khải của Kinh Thánh, qua lời chỉ bảo của Giáo Hội để tìm Chúa, các bạn nhé!


Pr. Lê Hoàng Nam, SJ