1 thg 10, 2013

Cà phê và Sữa

Được đăng bởi: Unknown on 1 thg 10, 2013 | 1.10.13

Cà phê và Sữa
Cà phê và Sữa

Dù bất cứ tình huống nào xảy ra, bạn cũng có quyền lựa chọn cách ứng xử của mình. Đó là những gì mà tác giả 17 tuổi gửi gắm trong câu chuyện ngọt ngào này…
Chiều thứ bảy, mưa buông lất phất. Vy bước vào quán quen với tâm trạng rối bời. Vy ngồi xuống ghế, chọn bàn gần cửa kính, nhìn thẳng ra đường phố, gọi một li cà phê đen đặc.
Hai tháng nay, kể từ khi bố rời bỏ mẹ con Vy, cà phê đen đặc là thức uống thường trực của Vy. Những đêm nằm nghe mẹ âm thầm khóc bên kia phòng, hôm sau, Vy thử nhấm nháp cả bia và ho sặc sụa vì tập tành hút thuốc. Hai tháng nay, Vy cắt tóc ngắn, mặc đồ tomboy, hoàn toàn khác với cô bé dịu dàng, đằm thắm, ngoan hiền dạo nào. Hai tháng nay, Vy tránh gặp Tùng – anh bạn vẫn thường chờ Vy ở cổng trường dạo trước.
Vy đưa li cà phê lên miệng định uống thì chợt có bàn tay ai đó chặn lại. Là Tùng. Tùng kéo ghế ngồi xuống cạnh Vy:
- Thức uống này không dành cho Vy. Sao Vy không uống thức uống phù hợp với mình và chính mình đã luôn yêu thích.
- Chỉ đơn giản là Vy muốn thay đổi, vậy thôi.
Vy nốc nửa li cà phê và chất đắng làm Vy phải nhăn mặt dù không hề muốn. Tùng cười nhẹ:
- Đó, thấy không? Sao Vy phải cố làm gì!
- Cố hay không cũng không phải đến lượt Tùng lên tiếng.
Nói rồi, Vy đẩy ghế đứng dậy và bước ra khỏi quán.
Bài kiểm tra của Vy vỏn vẹn con số 2 đỏ chót thay cho những điểm 8, điểm 9 thường nở rộ trên vở cô học trò chăm ngoan. Có một chút gì đó nhói lên trong lòng. Vy gạt quyển tập sang một bên. Vy muốn quên, Vy muốn quên tất cả.
Quán bar mờ nhòe trong ánh đèn và dường như nghiêng ngả trong những điệu nhảy. Vy tiếp tục nốc bia mà không hề biết một ánh mắt sắc lẹm nhìn mình từ bàn bên kia. Chất nước vàng trong li thứ 5 vừa được dốc vào miệng Vy thì cô gục trên bàn, mê man. Một cái búng tay ra hiệu. Có hai người đến xốc Vy dậy và đưa vào một căn phòng.
Toạc! Vy choàng tỉnh trong cơn say và kinh hoàng thấy mảnh áo trên người mình đang bị xé tung ra. Một gã đàn ông lực lưỡng nhìn Vy mê dại. Hai tay gã như hai gọng kìm đè nghiến Vy trên giường. Vy giãy giụa bằng hết sức lực của mình. Hai tay huơ loạn xạ. “Chát!” Một cái tát nảy lửa làm Vy lịm đi…
Vy tỉnh dậy và điều đầu tiên cô làm là vơ vội tấm chăn che lấy cơ thể. Vy mở mắt nhìn quanh. Không phải căn phòng xa lạ, đây chính là căn phòng quen thuộc của Vy. Và mẹ Vy ngồi đó, người gầy rạc đi.
Vy bật dậy:
- Mẹ… con…
- Con không sao. Đừng sợ! Tùng đã theo dõi con và đưa mẹ cùng công an ập vào kịp lúc…
Vy bật khóc nức nở. Những sợ hãi tuôn thành những dòng nước chảy tràn trên gương mặt Vy.
- Mẹ xin lỗi… vì ba mẹ mà…
Vy ôm chầm lấy mẹ, cảm nhận cả cơ thể mẹ đang nức nở. Nếu chuyện đó thật sự xảy ra với Vy thì mẹ Vy sẽ ra sao? Làm sao mẹ có thể chịu được cú sốc từ con gái sau nỗi đau phải nhận từ chồng? Sao Vy có thể ích kỉ buông trôi cuộc đời mình như vậy?
Mẹ dọn cơm cho Vy. Dù không muốn ăn nhưng Vy vẫn cố ăn để không phụ lòng mẹ.
- Sẽ không bao giờ có chuyện như thế này xảy ra lần nữa. Con hứa. – Vy nghẹn ngào nhìn mẹ.
- Mẹ chỉ cần con là Vy của ngày nào. Đừng để con vẫn ở đây, mà cô bé Vy ngoan hiền của mẹ thì không còn nữa.
Theo dòng nước mắt, vỏ bọc của một cô Vy ngang ngạnh, bất cần đang dần tan đi. Mẹ nhẹ nhàng:
- Có người muốn gặp con…
- Lúc này con không muốn gặp ai cả.
Mẹ gật đầu đồng ý rồi gửi cho Vy một bó hoa cùng một bức thư. Vy mở ra xem:
“Con gái,
Nhận được tin mẹ báo, ba đã chạy đến quán bar. Ba đã bồng con trên đôi tay của mình và chạy ra xe cấp cứu. Chưa bao giờ ba trải qua giờ phút kinh hoàng như vậy. Dù ba từng đứng trước nguy cơ phá sản trong kinh doanh. Cũng chưa bao giờ ba mừng như lúc nhìn đường biểu diễn nhịp tim của con trên máy trở nên đều đặn.
Ba không xin con tha thứ, không xin con hiểu cho ba. Chỉ mong con hãy thương lấy chính bản thân mình, thương lấy mẹ con. Con không đáng phải chịu bất cứ trừng phạt nào!
Ba mẹ không thể ở chung với nhau vì quá nhiều lí do. Nhưng ba mẹ vẫn có điểm chung. Đó là trong lòng cả ba lẫn mẹ, con là người quan trọng nhất.
Ba sẽ vẫn sang thăm con mỗi ngày, dù con không muốn gặp. Tặng con bó hoa hồng, loài hoa mà con thích nhất. Ước gì được nhìn thấy con cười thật tươi như đóa hoa này…”.
Vy áp lá thư vào lòng. Tại sao mình lại cứ đau khổ hoặc biến thành một con nhím xù gai lên khi có đổ vỡ xảy ra? Vẫn còn có lựa chọn khác như mình luôn được quyền lựa chọn thức uống khác, phù hợp với mình khi bước vào quán cà phê…
Ngày hôm sau…
Mở cửa phòng Vy không phải là mẹ mà là Tùng. Anh bạn bước vào, nét mặt bình yên như chưa từng đóng vai “điệp viên” theo dõi cô bạn nhỏ, chưa từng ngỡ ngàng nhìn bạn váy áo tả tơi. Trông Tùng hệt như đến thăm Vy những lần cô bị cảm. Trên tay anh bạn là một món quà nhỏ. Hơi ngượng ngùng một chút, nhưng rồi Vy nhanh chóng để cảm xúc ấy vụt qua. Cô nhanh tay mở hộp quà. Bên trong là một chiếc cốc. Một chiếc cốc – chỉ – dùng – để – uống – sữa. Im lặng, hai người bạn nhìn nhau. Không có sữa trong chiếc cốc sứ hình mặt cười nhưng cả hai như cảm nhận vị ngọt ngào trong đáy mắt.