31 Tháng Tám
Ốc Ðảo Hòa Bình
Cách
Giêrusalem khoảng 30 cây số, một số người Do Thái và Ả Rập đã tình nguyện sống
chung với nhau trong một ngôi làng mà người Do Thái gọi là Nevé Shalom, còn
người Ả Rập thì gọi là Wahat as Salam: cả hai tiếng đều có nghĩa là "Ốc
đảo hòa bình".
Năm
1978, khi mới thành lập, ngôi làng Hòa Bình này chỉ có một gia đình. Một năm
sau, con số đó lên đến năm và hiện nay, có tất cả 15 gia đình vừa Do Thái vừa Ả
Rập chung sống với nhau. Tổng cộng dân số của ngôi làng Hòa Bình này hiện nay
là 70 người. Tất cả đều đeo đuổi một mục đích chung là minh chứng rằng người Do
Thái và người Ả Rập có thể sống chung với nhau mà vẫn tôn trọng sự khác biệt
của nhau.
Người
sáng lập ngôi làng này là cha Bruno Hussar, một linh mục công giáo năm nay 78
tuổi. Cha ngài là một người Pháp gốc Do Thái và mẹ ngài là một người Hungary cũng
gốc Do Thái. Cả hai đều là những người Do Thái khổ đạo. Năm lên 22 tuổi, ngài
đã trở lại công giáo và xin tu trong viện Ðaminh. Cha Bruno Hussar tuyên bố với
tất cả xác tín như sau: "Trong Kinh Thánh người ta đọc được lời này: Dân
Ta sống trong một ốc đảo hòa bình. Cố gắng cảm thông là điều có thể làm cho
những người Do Thái và Ả Rập xích lại gần nhau, cũng như chính những người Kitô
có thể đến gần với những người Hồi Giáo và vô thần".
Ước
vọng của các phụ huynh của 33 trẻ em sinh ra trong ngôi làng Hòa Bình này là
thấy chúng được giáo dục chung với nhau. Do đó, họ đã cho xây một vườn trẻ
chung, một trường mẫu giáo chung, một trường tiểu học chung, nơi đó các trẻ em
Do Thái và Ả Rập đều có thể nói một lúc hai thứ tiếng. Một người cộng tác viên
của cha Bruno cho biết như sau: "Ngay từ lúc nhỏ, các trẻ em đã có thể làm
quen với hai nền văn hóa một lúc. Nhưng điều đó không có nghĩa là các em sẽ
đánh mất nền văn hóa của mình, trái lại càng ý thức về nguồn gốc của mình cũng
như càng tôn trọng người khác".
Ðể
bảo tồn văn hóa của mình, các gia đình trong ngôi làng Hòa Bình này cũng xây
nhà theo sở thích của họ. Nhưng những căn nhà này không thuộc quyền sở hữu của
họ. Tất cả đều chọn lựa sống một cuộc sống gần như tập thể: tuy trình độ khác
nhau, nhưng tất cả mọi người đều đồng ý một mức lương giống nhau. Mỗi ngày, mọi
dân cư trong ngôi làng này dùng điểm tâm và ăn trưa chung với nhau.
Người
phụ tá của cha Bruno Hussar nói rằng: "Ngồi đồng bàn để nói chuyện với
nhau thay vì giữ những thành kiến riêng, điều đó giúp thay đổi thái độ rất
nhiều".
Cũng
như trong tinh thần đó, từ 10 năm qua, 15 gia đình trong ngôi làng Hòa Bình này
đã tổ chức được rất nhiều cuộc gặp gỡ cho giới trẻ Do Thái và Ả Rập. Người ta
cũng đã nghĩ đến một nhà cầu nguyện chung, chung không những cho người Do Thái
và Ả Rập, mà còn chung cho những người không tín ngưỡng nữa...
Thà
đốt lên một ngọn nến hơn là ngồi đó mà nguyền rủa bóng tối... Những người dân
cư trong ngôi làng Hòa Bình trên đây, hẳn đã thấy được vết dầu loang của Hòa
Bình mà họ đã tung ra. Một ánh lửa được đốt lên sẽ không bao giờ tàn lụi một
cách vô ích. Nó sẽ lan ra và khơi dậy những ngọn lửa mới.
Tình
yêu là điều có thể có giữa con người. Hòa bình là điều mà con người có thể xây
dựng nếu con người biết tin tưởng nhau, biết chấp nhận nhau, biết tôn trọng sự
khác biệt của nhau...
Trong
phạm vi nhỏ bé của một tổ, của một khu phố, của một xóm làng, liệu những người
Kitô chúng ta có thể xây dựng được một ngôi làng Hòa Bình với nhau không?...
Trích sách Lẽ Sống