Cho Và Nhận
Chúng ta đang sống trong một thế giới đầy những rủi ro và bất trắc, nó gây ra biết bao đau khổ cho con người và môi trường sống của chúng ta. Thực tế ấy đòi chúng ta phải quan tâm đến nhau hơn để góp phần xoa dịu những khổ đau của nhau. Thế nhưng, vấn đề là chúng ta sẽ thể hiện điều đó như thế nào để có thể làm vơi đi những bất hạnh chẳng những cho người khác mà còn là cho chính mình nữa. Chúng ta hãy nghe kinh nghiệm của một bạn trẻ mô tả về điều kỳ diệu của sự chia sẻ, hay nói khác đi là việc cho và nhận trong cuộc sống.
Một người ăn xin đã già. Đôi mắt ông đỏ hoe, nước mắt ông giàn giụa, đôi môi tái nhợt, áo quần tả tơi. Ông chìa tay xin tôi.
Tôi lục hết túi nọ đến túi kia, không có lấy một xu, không có cả khăn tay, chẳng có gì hết. Ông vẫn đợi tôi. Tôi chẳng biết làm thế nào. Bàn tay tôi run run nắm chặt lấy bàn tay run rẩy của ông:
- Xin ông đừng giận cháu! Cháu không có gì cho ông cả.
Ông nhìn tôi chăm chăm, đôi môi nở nụ cười:
- Cháu ơi, cảm ơn cháu ! Như vậy là cháu đã cho lão rồi.
Khi ấy tôi chợt hiểu ra: cả tôi nữa, tôi cũng vừa nhận được một cái gì đó của ông.
Thật vậy, cuộc sống là một quá trình trao tặng và đón nhận không ngừng. Có rất nhiều thứ chúng ta có thể trao tặng cho người khác, đâu nhất thiết chỉ là của cải vật chất, nó có thể là một lời khuyên, một trải nghiệm, một lời nói chân tình, một ánh mắt thiện cảm, hay thậm chí là một nụ cười đôn hậu, một cái nắm tay. Những hành động chia sẻ đó thể hiện tấm lòng yêu thương của chúng ta dành cho mọi người. Và chắc chắn chúng ta cũng sẽ đón nhận được không ít những điều tuyệt vời bắt nguồn từ sự cho đi cao đẹp này.
Sự chia sẻ chúng ta dành cho nhau luôn mang lại những điều kỳ diệu cho cuộc sống. Dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, chúng ta cũng đều có thể chia sẻ và quan tâm đến người khác. Đôi khi chúng ta tưởng rằng khi trao tặng là chúng ta bị mất mát. Nhưng kỳ diệu thay, khi chúng ta dám mở lòng ra để cho đi, thì người đầu tiên nhận được sự cho đi của chúng ta không ai khác, lại chính là bản thân chúng ta. Thánh Phanxicô Assisi đã nói rằng: “chính lúc cho đi là khi lãnh nhận”. Thế nên, khi chúng ta biết cho đi là khi chúng ta nhận lại từ chính mình.
Hơn nữa, bất kỳ khi nào chúng ta có sự chia sẻ và quan tâm lẫn nhau thì cả người trao lẫn người nhận đều có được những tặng phẩm quí giá nhất của cuộc sống. Sự chia sẻ này chẳng những góp phần nâng đỡ, an ủi nhau, mà nó còn làm cho nhân cách mỗi cá nhân trở nên hoàn thiện hơn. Những hành động chia sẻ xuất phát từ tấm lòng chân thành, yêu thương, sẽ đọng lại mãi nơi ký ức tốt đẹp của bạn bè, gia đình, và xã hội, còn niềm đau, sự thiếu thốn, và bất hạnh sẽ vơi dần theo lớp bụi thời gian.
Nói một cách ngắn ngọn, từ cảm nhận của bạn trẻ ấy, cũng như từ chính kinh nghiệm của mỗi người chúng ta, chúng ta ngộ ra rằng: cho và nhận đều mang đến hạnh phúc. Cho không có nghĩa là mất đi, mà là lúc chúng ta nhận lại rất nhiều từ chính mình và từ người khác. Chỉ cần thật tâm, thì cho dù một hành động đơn giản nhất chúng ta trao ban cho nhau, sẽ đem lại niềm vui và hạnh phúc cho chính chúng ta và cho người khác vượt trên những gì chúng ta mong đợi.
GB Anh Linh, SJ