Một buổi tối nọ, tại một căn nhà dành cho những người đang hấp hối, một người phụ nữ tiến lại gần một bà lão, mình phủ đầy những mảnh giẻ rách, nước da đen đúa đầy những vết thương đang lở loét. Người phụ nữ đã chùi rửa các vết thương và chăm sóc để ngừa nhiễm trùng. Nhưng bà lão đáng thương này đang hấp hối… có lẽ khó mà qua khỏi, do đó người phụ nữ đó nghĩ tốt hơn là nên tìm cách an ủi lần cuối cùng bằng một chén canh nóng và tràn đầy tình yêu thương yêu.
Bà lão đáng thương ấy sững sờ nhìn và hỏi người phụ nữ bằng một giọng thều thào:
- Tại sao bà lại làm như vậy?
Người phụ nữ trả lời:
- Bởi vì tôi rất yêu mến bà…
Một tia sáng hạnh phúc, dù vẫn còn pha chút nghi ngờ, xuất phát từ tận đáy lòng đã ngời lên khuôn mặt gầy gò của bà lão, nơi dấu ấn của tử thần đã bắt đầu xuất hiện.
- Ôi, bà hãy nhắc lại một lần nữa đi !
- Tôi yêu mến bà. Người phụ nữ lặp lại bằng một giọng rất dịu dàng.
- Hãy nhắc lại, hãy nhắc lại đi bà.
Bà lão đó đang bước vào cõi chết xiết chặt tay người phụ nữ và kéo về phía bà ta, như muốn lắng nghe rõ hơn, nghe với niềm hạnh phúc tràn trề những lời lẽ tuyệt vời nhất trên cõi đời…