Hằng ghi nhớ trong lòng
Lời
Chúa: Lc 2, 41-51
Hằng năm, cha mẹ Đức Giêsu trẩy hội đền Giêrusalem mừng lễ
Vượt Qua. Khi Người được mười hai tuổi, cả gia đình cùng lên đền, như người ta
thường làm trong ngày lễ. Xong kỳ lễ, hai ông bà trở về, còn cậu bé Giêsu thì ở
lại Giêrusalem, mà cha mẹ chẳng hay biết. Ông bà cứ tưởng là cậu về chung với
đoàn lữ hành, nên sau một ngày đường, mới đi tìm kiếm giữa đám bà con và người
quen thuộc. Không thấy con đâu, hai ông bà trở lại Giêrusalem mà tìm. Sau ba
ngày, hai ông bà mới tìm thấy con trong Đền Thờ, đang ngồi giữa các thầy dạy,
vừa nghe họ, vừa đặt câu hỏi. Ai nghe cậu nói cũng ngạc nhiên về trí thông minh
và những lời đối đáp của cậu. Khi thấy con, hai ông bà sửng sốt, và mẹ Người
nói với Người: “Con ơi, sao con lại xử với cha mẹ như vậy? Con thấy không, cha
con và mẹ đây đã phải cực lòng tìm con!” Người đáp: “Sao cha mẹ lại tìm con? Cha
mẹ không biết là con có bổn phận ở nhà của Cha con sao?” Nhưng ông bà không
hiểu lời Người vừa nói.
Sau đó, Người đi xuống cùng với cha mẹ, trở về Nadarét và
hằng vâng phục các ngài. Riêng mẹ Người thì hằng ghi nhớ tất cả những điều ấy
trong lòng.
Nếu ai
hỏi Mẹ Maria điều gì quý nhất trong đời Mẹ,
hẳn Mẹ sẽ trả lời đó là Giêsu, con
của Mẹ.
Người con này Mẹ đã cưu mang, dưỡng
dục, và bảo vệ giữ gìn.
Người con này đã đem lại cho Mẹ
biết bao niềm vui và hãnh diện.
Nhưng Mẹ cũng chịu nhiều đau khổ vì
người con ấy.
Bài Tin Mừng hôm nay vén mở một
chút nỗi đau của Mẹ,
cho thấy một chút trái tim của Mẹ
khi sống bên Giêsu.
Cậu
Giêsu, mười hai tuổi, cùng với cha mẹ lên Đền thờ mừng lễ Vượt qua.
Kể cũng lạ khi cậu ở lại Giêrusalem
mà không báo cho cha mẹ biết.
Hai ông bà đi một ngày đường mới
nhận ra mình mất con,
vội vã đi tìm trong đám bà con thân
thuộc,
nhưng không thấy, nên trở lại
Giêrusalem mà tìm.
Phải qua ba ngày đầy lo âu và nước
mắt mới tìm thấy con trong Đền thờ.
Kinh nghiệm mất- tìm kiếm-tìm thấy
này thật đau đớn đối với người mẹ.
Mẹ Maria sợ mất con, mất điều rất
quý đã được Thiên Chúa trao cho mình.
Nhưng khi thấy con mình ngồi giữa
các vị thầy, rất bình an trò chuyện với họ,
thì Mẹ lại sửng sốt, ngỡ ngàng,
thay vì vui sướng.
Như vậy là con không bị lạc, nhưng
đã cố ý ở lại Đền thờ mà không báo.
Mẹ không nén được một lời trách
móc: “Tại sao con làm thế với cha mẹ?
Cha con và mẹ đã khắc khoải tìm
con” (c. 48).
Chuyện
không ngờ là cậu Giêsu đã đáp lại câu hỏi của Mẹ bằng hai câu hỏi,
đầy vẻ sửng sốt và cũng là một lời
trách: “Tại sao cha mẹ lại tìm con?
Cha mẹ không biết là con phải ở nhà
của Cha con sao ?” (c.49).
Cũng có thể hiểu là: cha mẹ không
biết con phải lo việc của Cha con sao?
Đức Giêsu, khi lên mười hai tuổi,
đã bắt đầu có ý thức mình thuộc về Cha.
Người Cha trên trời này khác với
người cha mà Ngài đang chung sống.
Ngài phải ở với và lo việc cho
người Cha này, lẽ ra cha mẹ phải biết chuyện đó.
Dĩ nhiên hai ông bà chưng hửng,
không hiểu được câu nói của cậu Giêsu (c.50).
Riêng Mẹ Maria có thói quen nghiền
ngẫm về các biến cố khó hiểu.
Mẹ giữ kỹ trong trái tim mình những
chuyện xảy ra (Lc 2, 19. 51b).
Chúng ta
tưởng Mẹ Maria luôn luôn hiểu Con mình, hiểu ngay, hiểu trọn vẹn.
Chúng ta tưởng ai sống thánh thiện thì
lúc nào cũng vui, chẳng bao giờ lo sợ.
Nhìn Mẹ Maria, chúng ta hiểu theo
Chúa là bước vào một cuộc hành trình.
Có những lúc như đang chơi ú tim
với Chúa, mất rồi lại tìm, tìm thấy rồi lại mất.
Chúng ta chẳng bao giờ nắm được
Chúa, giữ chặt Chúa trong tay.
Chúa vẫn là Đấng không thể thấu
hiểu được, và vẫn làm chúng ta sững sờ.
Mẹ Maria
đã chứng kiến Đức Giêsu lớn dần về mọi mặt (Lc 2, 40),
từ khi sinh ra đến khi mười hai
tuổi,
và từ mười hai tuổi đến lúc trưởng
thành (Lc 2, 52).
Ngài càng lúc càng ý thức mình
thuộc về Cha và ý thức về sứ mạng.
Con của Mẹ là một mầu nhiệm khôn dò
mà Mẹ phải tìm hiểu mỗi ngày.
Mẹ để cho Con tự do sống theo Ý
Cha, dù điều đó đem lại nhiều đau khổ.
Chuyện mất Con hôm nay chuẩn bị cho
việc Con sẽ chia tay Mẹ đi sứ vụ,
và chuẩn bị cho cuộc chia tay kinh
hoàng trên thập giá.
Chúng ta cầu cho các bà mẹ đang đau
khổ vì con.
Mong sự vâng phục của con cái làm
tươi trái tim người mẹ.
Cầu
nguyện:
Lạy Mẹ
Maria,
khi đọc Phúc Âm,
lúc nào chúng con cũng thấy Mẹ
lên đường.
Mẹ đi giúp bà Isave, rồi đi
Bêlem sinh Đức Giêsu.
Mẹ đưa con đi trốn, rồi dâng Con
trong đền thờ.
Mẹ tìm con bị lạc và đi dự tiệc
cưới ở Cana.
Mẹ đi thăm Đức Giêsu khi Ngài
đang rao giảng.
Và cuối cùng Mẹ đã theo Ngài đến
tận Núi Sọ.
Mẹ lên đường
để đáp lại một tiếng gọi
âm thầm hay rõ ràng, từ ngoài
hay từ trong,
từ con người hay từ Thiên Chúa.
Chúng con thấy Mẹ luôn đi với
Đức Giêsu
trong mọi bước đường của cuộc
sống.
Chẳng phải con đường nào cũng là
thảm hoa.
Có những con đường đầy máu và nước
mắt.
Xin Mẹ dạy
chúng con
đừng sợ lên đường mỗi ngày,
đừng sợ đáp lại những tiếng gọi
mới của Chúa
dù phải chấp nhận đoạn tuyệt
chia ly.
Xin giữ
chúng con luôn đi trên Đường-Giêsu
để chúng con trở thành nẻo đường
khiêm hạ
đưa con người hôm nay đến gặp gỡ Thiên Chúa.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ