Vị Ðáng Kính Solanus Casey
(1870-1957)
Barney Casey là một linh mục nổi tiếng ở Detroit, Hoa Kỳ, dù rằng ngài không được phép giảng và giải tội!
Barney xuất thân từ một gia đình ở Oak Grove, tiểu bang Wisconsin. Khi 21 tuổi, và sau khi đã trải qua các công việc sinh nhai như đốn củi, giúp việc ở bệnh viện, tài xế xe công cộng và cai tù, ngài gia nhập Chủng Viện Phanxicô ở Milwaukee -- nhưng không theo đuổi nổi vì việc học quá khó khăn đối với ngài. Ðến năm 1896, ngài gia nhập dòng Capuchin ở Detroit, lấy tên là Solanus. Một lần nữa, ngài phải vất vả với việc học.
Ngày 24-7-1904, ngài được thụ phong linh mục, nhưng vì kiến thức thần học được coi là quá yếu nên Cha Solanus không được phép giảng và nghe xưng tội. Một tu sĩ Capuchin biết rõ về ngài cho biết sự ngăn cấm khó chịu đó "đã khiến ngài trở nên cao cả và thánh thiện." Trong 14 năm làm người gác cổng và dọn lễ ở Yonkers, Nữu Ước, dân chúng nhận ra tài ăn nói của ngài.
James Derum, người viết tiểu sử của ngài cho biết, "Dù ngài bị cấm không được giảng dạy về tín lý, nhưng ngài có thể xuất khẩu những tư tưởng mà các cha Capuchin gọi là feverino". Nhiệt huyết tinh thần của ngài đã khiến người nghe phải kinh ngạc.
Cha Solanus phục vụ tại các giáo xứ ở Manhattan và Harlem trước khi trở về Detroit, là nơi ngài giữ việc gác cổng và dọn lễ trong vòng 20 năm ở Tu Viện Thánh Bonaventura. Mỗi chiều thứ Tư hàng tuần ngài thi hành công việc mục vụ cho các người bệnh. Một cộng tác viên cho biết, trung bình từ 150 đến 200 người chờ đợi Cha Solanus ở văn phòng. Hầu hết người ta đến để xin cha ban phép lành, và khoảng 40 đến 50 người xin lời khuyên bảo của cha. Nhiều người coi ngài là một khí cụ của Thiên Chúa trong việc chữa lành và nhiều ơn khác. Họ nhận thấy sức mạnh của sự cầu nguyện của ngài, một người có đức tin mạnh mẽ.
Những lời Cha Solanus chia sẻ về Thiên Chúa đã khích động các người nghe. Câu nói phổ thông của ngài là "Hãy chúc tụng Thiên Chúa vì tất cả những công trình của Người."
Nhiều bạn hữu của Cha Solanus đã giúp dòng Capuchin mở nhà phát chẩn cho người nghèo trong thời kỳ Ðại Khủng Hoảng. Và cho đến ngày nay sinh hoạt đó vẫn tiếp tục.
Vào năm 1946, vì sức khỏe yếu kém, Cha Solanus được thuyên chuyển về đệ tử viện Capuchin ở Huntington, bang Indiana, là nơi ngài sống cho đến năm 1956. Ngài từ trần ngày 31-7-1957 tại bệnh viện ở Detroit. Lời cuối cùng ngài thốt lên là: "Con phó linh hồn con cho Chúa." Người ta ước lượng khoảng 20,000 người đã đến viếng thi hài của ngài trước khi được mai táng trong nhà thờ Thánh Bonaventura ở Detroit.
Vào năm 1960, một tổ chức lấy tên Cha Solanus được thành lập ở Detroit để giúp đỡ chủng viện Capuchin. Vào năm 1967 tổ chức này có đến 5,000 hội viên - mà nhiều người đã từng được ngài khuyên bảo cũng như an ủi. Ngài được tuyên xưng Ðáng Kính vào năm 1995.
Lời Bàn
James Patrick Derum, người viết tiểu sử Cha Solanus nói rằng ngài kiệt quệ vì gánh nặng của những người ngài phục vụ. "Ðã từ lâu, ngài hiểu rõ chân lý của lời Ðức Kitô là tình yêu Thiên Chúa và tha nhân hệ tại ở hành động. Sống chân lý này một cách nhiệt thành và liên tục đã khiến ngài trở nên một con người tự do về tinh thần -- không bị nô lệ bởi những đam mê, bởi cái tôi, bởi lạc thú, và bởi sự than van -- để tự do phục vụ Thiên Chúa và đồng loại" (Người Giữ Cửa Nhà Thờ Thánh Bonaventura, trang 199).
Lời Trích
Trong một lá thư gửi cho người em là Cha Maurice Casey khi làm việc trong một bệnh xá gần Baltimore và cảm thấy khó chịu với vị tuyên uý nhà thương này, Cha Solanus viết: "Thiên Chúa đã có thể thiết lập Giáo Hội với sự trông coi của các thiên thần để không có gì sai trái hay khiếm khuyết. Nhưng Giáo Hội, như hiện nay, bao gồm và dưới sự trông coi của những người tội lỗi tầm thường -- kế vị 'người đánh cá tầm thường ở Galilê' -- thì ai có thể hồ nghi rằng, chính Giáo Hội là một phép lạ vĩ đại?"
Trích từ NguoiTinHuu.com