* * *
“Tại sao các bà lại tìm người sống ở giữa những người chết”
Anh chị em thân mến, chào anh chị em!
Tuần này là tuần lễ vui mừng: chúng ta cử hành Lễ Phục Sinh của Giêsu. Đó là một niềm vui đích thực, sâu xa, dựa trên sự chắc chắn rằng Đức Kitô hiện đã sống lại, Người không còn chết nữa, nhưng đang sống cùng hoạt động trong Hội Thánh và trong thế gian. Chắc chắn Người ngự trong tâm hồn các tín hữu từ buổi sáng Phục Sinh, khi các phụ nữ đi đến ngôi mộ của Chúa Giêsu và thiên sứ bảo họ: “Tại sao các bà lại tìm người sống ở giữa những kẻ chết?” (Lc 24,5 ). “Tại sao các bà lại tìm người sống ở giữa những kẻ chết?” Những lời này là một mốc quan trọng trong lịch sử; nhưng cũng còn là một “chướng ngại” nếu chúng ta không mở lòng ra đón nhận tin mừng, nếu chúng ta tin rằng một Chúa Giêsu đã chết gây ra cho chúng ta ít phiền phức hơn một Chúa Giêsu còn sống! Tuy nhiên, biết bao lần trong cuộc hành trình hàng ngày của mình, chúng ta cần phải nghe: “Tại sao anh chị em lại tìm người sống ở giữa những kẻ chết?”! Biết bao lần chúng ta tìm người sống ở giữa những kẻ chết, giữa những điều không thể ban cho chúng ta sự sống, giữa những điều nay còn mai mất, những điều chóng quá... “Tại sao anh chị em lại tìm người sống ở giữa những kẻ chết?”
Chúng ta cần đến câu hỏi này khi chúng ta đóng kín mình trong bất kỳ hình thức ích kỷ hay tự mãn nào; khi chúng ta để cho mình bị quyến rũ bởi những quyền lực thế gian và những gì thuộc về thế gian này, qua việc bỏ quên Thiên Chúa và tha nhân; khi chúng ta đặt niềm tin của mình vào những gì là phù phiếm của thế gian, vào tiền bạc, vào thành công. Khi ấy Lời Chúa bảo chúng ta: “Tại sao anh chị em lại tìm người sống ở giữa những kẻ chết?” Tại sao anh chị em lại tìm ở đó? Điều ấy không thể ban cho anh chị em sự sống! Vâng, có thể điều ấy ban cho anh chị em một ít vui thích trong một giây phút, một ngày, một tuần, một tháng... nhưng sau đó là gì? “Tại sao anh chị em lại tìm người sống ở giữa những kẻ chết?” Câu này phải được nhập vào tâm chúng ta, và chúng ta phải lặp lại nó. Chúng ta cùng nhau lặp lại ba lần nhé? Chúng ta cố gắng được không? Tất cả: “Tại sao anh chị em lại tìm người sống ở giữa những kẻ chết” [đám đông lặp lại]. Hôm nay, khi chúng ta về nhà, chúng ta hãy nói lời ấy trong lòng, trong im lặng, và chúng ta hãy tự hỏi mình câu hỏi này: tại sao trong đời sống tôi, tôi lại tìm người sống giữa những kẻ chết? Điều đó sẽ tốt cho chúng ta.
Không phải dễ dàng để mở lòng ra cho Chúa Giêsu. Chấp nhận sự sống của Đức Kitô Phục Sinh và sự hiện diện của Người giữa chúng ta không phải lả điều đương nhiên. Tin Mừng cho chúng ta thấy những phản ứng khác nhau: Tông Đồ Tôma, bà Maria Magđalena và hai môn đệ trên đường Emmau: thật tốt cho chúng ta khi so sánh mình với các ngài. Thánh Tôma đưa ra một điều kiện với đức tin, ngài đòi được sờ mó đến bằng chứng là những vết thương; bà Maria Magdđalena đã khóc, bà nhìn thấy Người nhưng không nhận ra Người, bà chỉ nhận ra đó là Chúa Giêsu khi Người gọi đích danh bà; các môn đệ trên đường Emmau, buồn nản và với một cảm giác thất bại, họ gặp gỡ Chúa Giêsu bằng cách để cho người lữ khách bí ẩn đồng hành với mình. Mỗi người một đường khác nhau! Các ngài tìm người sống giữa những kẻ chết, và chính Chúa điều chỉnh lại lộ trình của các ngài. Còn tôi, tôi phải làm gì? Tôi phải đi theo đường nào để gặp Đức Kitô hằng sống? Người sẽ luôn luôn gần gũi chúng ta để chỉnh lại lộ trình nếu chúng ta đi lạc.
“Tại sao anh chị em lại tìm người sống ở giữa những kẻ chết?” (Lc 24:5). Câu hỏi này giúp chúng ta thắng vượt cơn cám dỗ nhìn lại phía sau là những gì thuộc ngày hôm qua, và thúc đẩy chúng ta nhìn về phía trước về phía tương lai. Chúa Giêsu không ở trong mồ, Người là Đấng Phục Sinh! Người là Đấng Hằng Sống, Đấng luôn luôn canh tân thân thể của Người là Hội Thánh và làm cho Hội Thánh bước đi bằng cách lôi kéo Hội Thánh về phía Người. “Hôm qua” là ngôi mộ của Chúa Giêsu và của Hội Thánh, ngôi mộ của chân lý và công lý; “hôm nay” là sự sống lại vĩnh cửu mà Chúa Thánh Thần thúc đầy chúng ta tiến về, bằng cách ban cho chúng ta sự tự do trọn vẹn.
Hôm nay câu hỏi này cũng được đặt ra cho chúng ta. Còn anh (chị), tại sao anh (chị) lại tìm người sống giữa những kẻ chết, bằng cách tự đóng kín trong chính mình sau một thất bại và không còn đủ sức để cầu nguyện nữa? Tại sao anh (chị) tìm người sống giữa những kẻ chết, anh (chị), người cảm thấy cô đơn, bị bạn bè của mình, và có lẽ ngay cả Thiên Chúa, bỏ rơi? Tại sao anh (chị) tìm người sống giữa những kẻ chết, anh (chị), người người đã mất hy vọng và cảm thấy bị cầm tù bởi tội lỗi của mình? Tại sao anh (chị) tìm người sống giữa những kẻ chết, anh (chị), người khao khát vẻ đẹp, sự hoàn thiện tâm linh, công lý, hòa bình?
Chúng ta cần phải lặp lại và nhắc nhở nhau của lời cảnh báo của thiên sứ! Lời cảnh báo này, “Tại sao anh chị em lại tìm người sống giữa những kẻ chết” sẽ giúp chúng ta thắng vượt những không gian buồn thảm của mình và mở ra những chân trời của niềm vui và niềm hy vọng. Niềm hy vọng ấy đẩy các tảng đá ra khỏi các ngôi mộ và khuyến khích chúng ta loan báo Tin Mừng, có khả năng phát sinh ra sự sống mới cho tha nhân. Chúng ta hãy nhắc lại câu này của thiên sứ để nó nhập tâm và nhập trí chúng ta, và sau đó tất cả mọi người đáp lại một cách âm thầm: “Tại sao anh chị em lại tìm người sống giữa những kẻ chết?” Chúng ta hãy lặp lại! [đám đông lặp lại]. Anh chị em hãy coi kìa, Người đang sống, Người đang ở với chúng ta! Chúng ta đừng đi về phía tất cả những ngôi mộ ấy, là những gì hôm nay đang hứa hẹn với anh chị em một điều gì đó, vẻ đẹp, và rồi không đem đến cho anh chị em bất cứ điều nào cả! Người đang sống! Chúng ta không tìm người sống giữa những kẻ chết! Cảm ơn anh chị em.
http://giaoly.org/vn/