LIÊN HỆ MẬT THIẾT GIỮA ĐỨC TIN VÀ CHU TOÀN MỌI GIỚI RĂN CỦA CHÚA
Chúng ta phải có thiện chí muốn cho ánh sáng đức tin soi dẫn và có can đảm để bước đi trong ánh sáng.
Lm. Phanxicô Xaviê Ngô Tôn Huấn
Đức Thánh Cha Phanxicô I vừa cho công bố Thông điệp đầu tiên của ngài nhan đề Ánh Sáng Đức Tin (Lumen
Fidei) để nhắc nhở mọi tín hữu trong Giáo Hội suy niệm thêm nữa về quà
tặng đức tin mà Thiên Chúa đã ban cho chúng ta để giúp chúng ta vững
tin có Chúa là Cha toàn năng, Đấng tạo dựng mọi loài vô hình và hữu
hình, tin Chúa Kitô đã xuống thế làm Con Người để - qua khổ hình thập
giá - cứu chuộc nhân loại khỏi bị án phạt vì tội.
Ánh sáng Đức Tin là ngọn đuốc soi sáng cho chúng ta vững chắc bước đi theo Chúa Kitô là “Con Đường, là sự Thật và là sự Sống” (Ga 14:6). Chúa Giêsu-Kitô chính là Ánh Sáng đã đến trong trần
gian để soi sáng và giải phóng đúng nghĩa cho những ai đang ngồi trong
bóng tối của tử thần, của tội lỗi và sự dữ, như Người đã nói với với
các môn đệ và dân Do Thái xưa:
“Tôi là ánh Sáng đến thế gian
Để bất cứ ai tin vào Tôi
Thì không ở lại trong bóng tối” (Ga 12:46)
Tin vào Chúa để không ở lại trong bóng tối, có nghĩa là đoạn tuyệt với tội lỗi vì “tội lỗi gây nên sự chết, như thế sự chết đã lan tràn tới mọi người vì một người đã phạm tội”, như
Thánh Phaolô đã quả quyết (Rm 5:12). Bóng tối là nơi trú ẩn của mọi sự
dữ, sự gian tà, dâm đãng ô uế, vì ma quỷ, kẻ thù của chúng ta, đang ẩn
mình ở nơi đây để không ngừng lôi kéo con người ra khỏi tình thương của
Chúa để làm nô lệ cho chúng khiến mất hy vọng được cứu rỗi nhờ công
nghiệp cứu chuộc vô giá của Chúa Kitô, “Đấng đã hiến mạng sống mình làm giá chuộc cho muôn người” (Mt 20:28).
Ánh sáng đức tin
không những soi đường cho người có niềm tin vững chắc bước đi trong chân
lý, trong đường ngay lành, lương thiện mà còn chỉ cho ta biết những gì
trái nghịch với đức tin vào một Thiên Chúa Ba Ngôi để từ đó thêm quyết
tâm sống theo đường lối của Người, xa tránh mọi sự dữ, sự tội để sống
xứng đáng là người có niềm tin và thể hiện niềm tin ấy từ trong tâm hồn
ra ngoài hành động cụ thể trước mặt bao người không có hay chưa có đức
tin:
“Họ thấy những việc tốt đẹp anh em làm mà tôn vinh Cha của anh em, Đấng ngự trên trời” (Mt 5:16).
Thật vậy, cứ nhìn
vào thực trạng con người đang sống ở khắp nơi trên thế giới ngày nay
cũng đủ cho ta thấy lằn ranh của ánh sáng đức tin và bóng tối của sự dữ,
sự chết đang bao phủ biết bao người sống trong đó.
Nếu ánh sáng đức
tin đã soi dẫn cho những nhà truyền giáo quên thân mình để hy sinh đi mở
mang Nước Chúa ở các nơi xa xôi và nguy hiểm bên Phi Châu, Nam Mỹ và Á
Châu, thì ngược lại bóng đen của sự dữ đang che mắt và lèo lái biết
bao người khiến họ mù lòa không còn nhìn rõ lan ranh giữa sự thiện và sự
dữ.
Đó là những kẻ
đang giết người vì tiền, vì tin tưởng cuồng tín, hay vì muốn bám lấy địa
vị cai trị độc ác của mình nên đã ra tay sát hại bao trăm ngàn người
đang đòi hỏi công lý, dân chủ và tự do ở nhiều nơi trên thế giới.
Đó là những kẻ
đang giết chết hàng triệu thai nhi mỗi ngày trên khắp thế giới, đặc biệt
là ở Trung Hoa lục địa, nơi trẻ nữ đã bị sát hại từ bao thế kỷ trước
kia vì quan niệm trọng nam khinh nữ và nay vì chính sách “một con cho
mỗi gia đình” của nhà cầm quyền.
Đó là những kẻ
đang buôn bán phụ nữ và trẻ em cho kỹ nghệ mãi dâm rất khốn nạn và tội
lỗi ở khắp nơi trên thế giới tục hóa ngày nay. Sau cùng, đó là những kẻ
gian manh, trộm cướp, mở sòng cờ bạc, nhà điếm, sản xuất phim ảnh khiêu
dâm đồi trụy, trồng và bán các loại cần sa ma túy để làm giầu nhờ buôn
bán các sản phẩm nguy hại cho thể xác và đồi trụy tinh thần con người,
đặc biệt là giới trẻ ở khắp nơi.
Tất cả những loại
người trên đây đã và đang sống trong bóng đêm của sự chết, sự hư mất
đời đời nên cần được ánh sáng đức tin và Tin Mừng cứu độ của Chúa Kitô
soi chiếu và giải thoát cho ra khỏi bóng đêm đáng ghê sợ đó.
Nhưng bằng cách nào?
Đây là câu hỏi đặt ra cho mỗi người tín hữu chúng ta, những người có diễm phúc đã được biết Chúa Kitô là chính Tin Mừng và là Ánh Sáng chiếu soi, nên có
bổn phận và trách nhiệm đem ánh sáng ấy chiếu vào những nơi tối tăm,
xình lầy, nhơ uế của tục hóa, vô thần và vô luân đang bao phủ và mê hoặc
biết bao triệu người ở khắp nơi trên thế giới ngày nay.
Đây chính là trách nhiệm “phúc âm hóa môi trường sống”
của người tín hữu Chúa Kitô bằng đời sống chứng nhân của mình ở giữa
những người chưa biết Chúa và đang bị bóng đêm của sự chết bao phủ.
Thi hành vai trò
chứng nhân nói trên đòi hỏi mọi tín hữu trong Giáo Hội - từ hàng Giáo
Phẩm, giáo sĩ, tu sĩ và giáo dân - trước hết phải thực sự sống Tin Mừng
Cứu Độ của Chúa Kitô, để minh chứng đức tin thực sự của mình. Ngược
lại, nếu sống phản chứng hay mâu thuẫn với niềm tin, thì sẽ không
thuyết phục được ai tin những gì mình muốn rao giảng cho họ, vì không
ai có thể cho người khác cái mà chính mình không có.
Cụ thể, nếu mình
rao giảng tinh thần nghèo khó, và khinh chê hư danh trần thế của Phúc
Âm, nhưng chính bản thân mình lại chạy theo thế quyền, ham mê tiền của,
hơn là hăng say rao giảng và làm chứng cho Tin Mừng thì làm sao có thể
thuyết phục được ai tin và sống điều mình giảng dạy nữa?
Nếu lời nói không đi đôi với việc làm thì không thể làm nhân chứng cho bất cứ điều gì được, vì
“Ai tin vào Con Thiên Chúa, thì có lời chứng ấy nơi mình
Ai không tin Thiên Chúa, thì coi Thiên Chúa là kẻ nói dối
Vì kẻ ấy không tin vào lời Thiên Chúa
Để làm chứng về Con của Người” (1 Ga 5:10).
Như thế, thật vô
cùng cần thiết phải sống đức tin cách cụ thể để mời gọi người chưa có
đức tin được nhận biết có Chúa Kitô đang sống và hoạt động nơi mình để
từ đó đời sống và lời rao giảng của mình sẽ có sức thuyết phục người
khác.
Cụ thể, nếu người
Công giáo, người Tin hữu Chúa Kitô mà cũng ăn gian nói dối, lường đảo,
hận thù, thay chồng đổi vợ, bất công và thờ ơ với người nghèo khó, thì
làm sao có thể thuyết phục được ai tin có Chúa là Đấng nhân từ, công
chính, yêu thương, nhịn nhục và tha thứ? Đó là lý do tại sao Thánh
Gia-cô-bê Tông Đồ đã khuyên dạy như sau:
“Thưa anh em, ai bảo rằng mình có đức tin mà không hành động thì nào có ích gì ?
…Thật thế, một thân xác không hơi thở là một xác chết. Cũng vậy, đức tin không có
Hành động là đức tin chết” (Gc 2:14.26).
Hành động mà
thánh Gia-cô-bê nói trên đây là chính đời sống nhân chứng của người có
niềm tin nơi Chúa trước mặt ngưởi khác để họ thấy chiếu sáng qua đời
sống của mình những giá trị của Tin Mừng về công bằng, nhân ái, lương
thiện, nhịn nhục và tha thứ đối nghịch với bất công, gian ác, bất lương,
dâm ô, thù hận, vô nhân đạo, vô luân vô đạo của thế gian tục hóa, trống
vắng niềm tin.
Trong bối cảnh ấy, nếu người có niềm tin vững mạnh và sống niềm tin của mình cách cụ thể trước mặt người đời, thì “anh em sẽ trở nên những con người vẹn toàn của Thiên Chúa, giữa một thế hệ gian tà sa đọa. Giữa thế hệ đó, anh em phải chiếu sáng như những vì sao trên vòm trời”, như Thánh Phaolô đã viết cho các tín hữu Phi-lip-phê (Pl 2:15).
Mặt khác, sống
trong ánh sáng đức tin, người tín hữu không thể coi nhẹ việc cầu nguyện,
lãnh nhận các bí tích tối cần như Thánh Thể và hòa giải, và tuân giữ
những giới răn của Thiên Chúa như Đức Thánh Cha Phanxicô đã viết trong
Thông điệp “Ánh Sáng Đức Tin”, số 40-46).
Cần cầu nguyện để
nói lên niềm tin có Chúa và tin thác vào ơn Chúa để có đủ sức vươn lên
trong mọi chiều kích của đức tin và lòng mến yêu Chúa. Cầu nguyện cũng
đem ta đến gần Chúa là nguồn ban phát mọi ơn cần thiết giúp ta luôn sống
trong tình yêu của Chúa và có đủ sức để chông lại mọi cám dỗ của ma quỷ
tinh quái, xác thịt yêu đuối và gương xấu, dịp tội đầy rẫy trong mọi
môi trường sống ngày nay.
Mặt khác, tuân
giữ các Giới Răn của Chúa trong Bản Thâp Điều (Decaloque) cũng mạnh mẽ
nói lên niềm tin và mến yêu Chúa cách cụ thể, như lời Chúa Giêsu đã nói
với các Tông Đồ xưa:
“Ai yêu mến Thầy thì sẽ giữ lời Thầy
Cha của Thầy sẽ yêu mến người ấy
Cha của Thầy và Thầy sẽ đến và ở lại với người ấy…” (Ga 14:23).
Mười điều Răn
của Chúa không phải là những đòi hỏi có tích tiêu cực mà là những chỉ
dẫn cụ thể để giúp ta đáp trả tình yêu vô biên của Thiên Chúa, thể hiện
qua Chúa Kitô, Đấng cũng vì yêu thương mà “hiến mạng sống mình làm giá chuộc cho muôn người” (Mt 20:8)…
Nói khác đi, thực
thi Mười Điều Răn của Chúa, được đúc kết trong hai điều răn quan trọng
nhất mà Chúa Kitô đã nói với với một kinh sư kia (Mc 12:29-31) là cách
biểu lộ cụ thể niềm tin và biết ơn của chúng ta đối với Chúa, là Đấng đã
tạo dựng và cứu độ chúng ta, chỉ vì Người yêu thương chúng ta quá vô
vị lợi, chứ tuyệt đối Người không được lợi lộc gì mà phải làm như vậy.
Do, đó, yêu mến Chúa và tuân thủ các giới răn của Người chỉ có lợi cho
chúng ta mà thôi, đúng như lời ông Mô-sê đã nói với dân Do Thái xưa:
“Anh em hãy
lo thực hành như ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của anh em đã truyền cho anh em,
không đi trệch bên phải, bên trái. Anh em hãy đi đúng con đường mà ĐỨC
CHÚA, Thiên Chúa của anh em đã truyền cho anh em, để anh em được sống,
được hạnh phúcvà được sống lâu trên mặt đất mà anh em sẽ chiếm hữu” (Đnl 5:32-33).
Như thế rõ rệt
cho thấy là đức tin phải được thể hiện cụ thể bằng việc làm mới có giá
trị cứu độ để được hưởng hạnh phúc Nước Trời, hạnh phúc mà “mắt chưa hề thấy, tai chưa hề nghe, lòng người chưa hề nghĩ tới, đó là điều Thiên Chúa đã dọn sẵn cho những ai yêu mến Người” (1 Cor 2:9), như Thánh Phaolô đã nhắc lại cho tín hữu Cô-rin-tô.
Tóm lại, nhờ ánh
sáng đức tin chiếu soi, chúng ta được thấy Chúa và tin có Người, dù
chưa từng trông thấy Người bằng con mắt xác thịt. Lại nữa, nhờ ánh sáng
đức tin, ta được nhìn rõ lằn ranh giữa sự thiện và sự dữ, sự gian tà và
nhơ uế để từ đó quyết tâm chọn lựa con đường dẫn đến gặp Chúa, là nguồn
ai vui, hạnh phúc bất diệt.
Tuy nhiên, chúng
ta phải có thiện chí muốn cho ánh sáng đức tin soi dẫn và có can đảm để
bước đi trong ánh sáng đó thì mới mong tới được cùng đích hay chính đối
tượng của đức tin là Thiên Chúa, Cha rất nhân từ đang ngự trên trời cao
và muốn “đến cư ngụ trong những ai yêu mến Chúa Kitô và tuân giữ lời Chúa”, như Người đã nói với các môn đệ trong diễn từ cáo biệt trước khi thọ nạn thập giá (x. Ga 14:23).
Nguồn: UB kinh thanh