Sau những tràng pháo tay và tiếng reo hò chào đón của mọi người, Đức Thánh Cha đã dí
dỏm mở đầu rằng: Bây giờ các con vỗ
tay reo hò tưng bừng giống như đang trong ‘tuần trăng mật’ vậy, nhưng khi kết
thúc ‘tuần trăng mật’ thì chuyện gì sẽ đến? Đức Thánh Cha chỉ ra một vấn nạn: Cha đã nghe một chủng sinh, một
chủng sinh tốt, nói rằng thầy muốn
phục vụ Đức Kitô nhưng chỉ trong vòng 10 năm thôi, rồi có lẽ thầy sẽ bắt đầu một bậc sống khác… Điều
này thật đáng sợ! Tất cả
chúng ta, kể cả người cao niên nhất giữa chúng ta, thấy mình đang bị một sức ép
từ một ‘nền văn hóa nhất thời’, vì chúng ta không dám dấn thân luôn mãi. Ngài đưa ra một ví dụ từ ‘nền
văn hóa nhất thời’: Tôi có thể giữ bậc sống hôn nhân bao lâu tôi còn tình yêu,
tôi sẽ trở thành nữ tu một vài năm để xem sẽ như thế nào, tôi sẽ trở thành
chủng sinh để làm linh mục nhưng tôi không chắc kết quả sẽ ra sao. “Đây không
phải là điều Chúa Giêsu mong
muốn!” Đức Thánh Cha nhấn mạnh: Ngày nay, ra một quyết định dứt khoát thật là
khó khăn. Thời của cha thì dễ
dàng hơn bởi đó là thời đại của sự chọn lựa dứt khoát, dù ở bậc sống gia
đình, tu trì hay linh mục.
“Nhưng thời đại này, lựa chọn dứt khoát không phải là điều dễ dàng. Tất cả
chúng ta đều là nạn nhân của
‘nền văn hóa nhất thời’.”
Để trả lời cho
câu hỏi “Làm sao tôi có thể được tự do đối với ‘nền văn hóa nhất thời’ này, Đức
Thánh Cha đề nghị: Chúng ta phải biết đóng cánh cửa nội tâm của mình; nhưng cửa
đã đóng mà vẫn để một chiếc chìa khóa dự phòng ở bên ngoài thì chưa đủ… Phải dứt khoát, và chỉ trong Chúa
Giêsu chúng ta mới dám dứt khoát vì không có ai dám dứt khoát nếu không có Chúa
Giêsu.
Đức Thánh Cha
khẳng định rằng bất cứ nơi nào có cuộc sống dâng hiến thì ở đó có niềm vui. “Nhưng
niềm vui này từ đâu đến?... Những thứ
chúng ta sở hữu có mang lại niềm vui không?” Đức Thánh Cha nhắc nhở: “Ví dụ khi
chúng ta cần mua một thứ gì, một chiếc điện thoại, một chiếc xe máy, hay một
chiếc ô-tô chẳng hạn, phải nên lưu ý cân nhắc đến lựa chọn khiêm nhu hơn và nhớ
rằng còn có rất nhiều trẻ thơ đang chết đói”. “Niềm vui đích thực không hệ tại
ở vật chất” mà “ươm mầm nơi những cuộc gặp gỡ và trong tương quan với người
khác, trong cảm giác được đón nhận, được thấu hiểu, và được yêu mến” vì “niềm vui đích thực thì có sức
lan tỏa và nâng đỡ”. “Nếu
chúng ta gặp một chủng sinh hay một tập sinh quá nghiêm, quá buồn thì có điều
gì đó không ổn! Họ không chia sẻ được niềm vui của Thiên Chúa. Buồn rầu không
phải là thánh thiện. Như thánh Têrêsa đã nói ‘một nữ tu buồn là một nữ tu xấu’…
Xin các linh mục và nữ tu đừng để
nét buồn trên khuôn mặt mình nữa
nhé!” Nói về nỗi buồn trong đời dâng
hiến, Đức Thánh Cha giải thích: Nguồn gốc của những nỗi buồn trong đời sống mục
vụ là do kinh nghiệm nghèo nàn về cảm giác của tình mẫu tử hay phụ tử mà lẽ ra
đời sống dâng hiến phải được trổ sinh hoa trái. “Chúng ta không thể cưu mang những
linh mục hay nữ tu không thể mang lại hoa trái: đó không phải là Giáo hội Công giáo! Niềm vui là vẻ đẹp của
đời dâng hiến”.
“Để trở thành
chứng nhân tươi vui của Tin
Mừng các con cần phải gắn bó và
trung thực” vì “Đức Giêsu đã chống lại kẻ đạo đức giả là những người ‘hai mặt’…
Đây là trách nhiệm của những nhà đào
tạo. Tôi đề nghị anh chị em đang làm công việc đào tạo cần nêu gương về đặc tính này. Chúng ta có
muốn những người trẻ biết sống gắn
bó không? Chính chúng ta phải là những người như thế!” Đức Thánh Cha khuyến
khích các bạn trẻ “hãy trung thực trong tòa giải tội và can đảm nói ra sự thật,
vì sự trong sáng giúp chúng ta trở nên khiêm tốn”. “Hãy nói thật chứ đừng che
đậy điều gì, đừng mập mờ, vì các con nói với Chúa Giêsu qua cha giải tội, và
Chúa Giêsu biết sự thật. Chúa Giêsu luôn luôn tha thứ!”
Đức Thánh Cha
cũng nhấn mạnh: Ơn gọi tu trì dựa trên bốn trụ cột: đời
sống thiêng liêng, đời sống trí thức, đời sống tông đồ và đời sống cộng đoàn.
Và Đức Thánh Cha cũng chỉ ra một thói xấu trong đời sống cộng đoàn, đó là thói
nhiều chuyện: “Thói xấu này che đậy sự ghen tị, đố kỵ, tham vọng” và vì thế
nếu chúng ta không nhiều chuyện, không nói xấu người khác thì “đó là con đường
tốt để nên thánh!”
Đức Thánh Cha còn khuyên cần phải vun trồng tình
bạn, để tránh cả tình trạng cô lập lẫn sự
buông thả trong các mối tương quan, vì “một linh mục hay tu sĩ không bao giờ được là một hòn đảo, mà phải luôn sẵn sàng gặp gỡ người khác”.
Kết luận, Đức Thánh Cha nhấn mạnh Giáo hội
phải là một Giáo hội truyền giáo,
chứ không phải một Giáo hội thụ động; ngài thúc giục các bạn trẻ đừng để mình trở thành con mồi cho cơn cám dỗ tham gia vào “môn thể thao phàn nàn”.
Thay vì thế, phải “tích cực, nuôi dưỡng đời sống thiêng liêng và đồng thời ra đi gặp
gỡ mọi người, nhất là những người bị khinh miệt và
thiệt thòi nhất. Đừng sợ bơi ngược dòng.
Hãy sống chiêm niệm và truyền giáo.
Hãy luôn giữ Đức Trinh Nữ Maria bên mình
và đừng quên đọc kinh Mân Côi! Hãy giữ Đức Mẹ trong
nhà của các con, như Thánh tông
đồ Gioan đã làm. Xin Mẹ luôn đồng hành và che
chở các con. Các con cũng hãy cầu nguyện cho cha, vì cha cũng cần những
lời cầu nguyện của các con, cha
cũng là một tội nhân đáng thương.
Nhưng dù thế, chúng ta cứ tiếp tục
tiến bước”.
(Lược dịch từ VIS, 09-07-2013)
Thiên Phúc